Tôi là Khánh Nga, sinh ra và lớn lên tại một làng nhỏ yên bình ở vùng biển Nam Định.
Gia đình tôi có ba chị em gái, Khi tôi mới chỉ lên ba, tuổi thơ còn non nớt như mầm cây non trước gió, thì biến cố đã ập đến. Bố tôi đổ bệnh nặng, từ một người đàn ông trụ cột, khỏe mạnh, giờ đây bố tôi đã mất hoàn toàn ý thức, nhìn mẹ tôi gồng gánh cả gia đình.
Mẹ tôi, người phụ nữ nhỏ bé nhưng kiên cường, đã trở thành ánh sáng duy nhất trong những tháng ngày tăm tối.
Tấm lưng gầy của mẹ là cả bầu trời yêu thương và hy sinh. Một tay bà phải nuôi sống ba đứa con thơ, một tay lo chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền chữa bệnh cho bố. Từ buổi chợ sáng tinh mơ đến những đêm thức trắng , từ gánh rau bán vội bên lề đường đến những công việc nặng nhọc ai cũng chối từ, mẹ đều không ngần ngại nhận lấy.
Bàn tay mẹ chai sần, đôi mắt thâm quầng, nhưng trái tim thì vẫn cháy bỏng tình yêu dành cho chồng, cho các con.
Tuổi thơ của chúng tôi không có nhiều những món đồ chơi đẹp đẽ, không có những bữa cơm thịnh soạn. Thay vào đó là tiếng rì rào của biển, là bóng dáng gầy guộc của mẹ dắt chúng tôi qua những tháng ngày đói nghèo.
Có những đêm, tôi nằm nghe tiếng thở dài của mẹ hòa cùng tiếng sóng vỗ, lòng quặn thắt mà chẳng biết làm sao để sẻ chia nỗi nhọc nhằn ấy.
Chính những năm tháng cơ cực ấy đã gieo vào lòng tôi một khát vọng mãnh liệt.
Tôi muốn thay đổi, muốn vươn lên, không chỉ để thoát khỏi cảnh nghèo mà còn để mẹ tôi được nghỉ ngơi, để những hy sinh của mẹ không trở nên vô nghĩa. Những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt mẹ là động lực lớn nhất, thôi thúc tôi không ngừng cố gắng. Nếu cuộc đời là một cánh buồm, thì mẹ chính là ngọn gió, là người thầm lặng đẩy tôi đi xa trên hành trình chinh phục những giấc mơ.